Cái điều mà Dược Lan kể với anh, đã làm anh suy nghĩ lung tung trên đường về.
Những hạt mưa bây giờ chỉ còn là những hạt bụi li ti đáp nhẹ nhàng xuống khung kiếng. Anh quay cửa xe xuống, thấy thoải mái hơn vì những giọt mưa phùn theo cơn gió lùa rơi ập vào bên trong, long lanh trên vạt áo. Ngoài kia chỉ trừ hai luồng nước ở hai bên đường đang vội vã đua nhau cuồn cuộn chạy xuống những ống cống thoát nước, tất cả hoạt động vẫn bình thường, có lúc chậm đi là khác. Không hối hả như kiểu bài luận văn tả cảnh trời mưa, Quốc Văn Giáo Khoa Thư, ngày còn bé. Tiêu biểu, tiêu biểu với những nét chấm phá phải có để người đọc có thể mường tượng ra cảnh trời mưa. Phải có sấm có sét, có bầu trời đen kịt. Thiên nhiên ở đây cũng thế, cũng sấm, cũng sét ầm ì hung tợn, cũng tuôn nước xối xả, chỉ có con người là khác. Không có những chiếc xe thổ mộ với những con ngựa già èo uột cong mình dưới lằn roi pha lẫn với những tia sấm sấm sét rạn nức bầu trời. Có chăng là những chiếc xe hơi lê lết ì ạch trên mặt đường trơn láng ngược chiều nhau. Không có những người bán hàng rong vội vã tìm nơi ẩn trú với những đôi đòn gánh đong đưa, xoay ngang trong gió. Khác chăng, ở đây người ta vẫn lũ lượt qua lại hai bên đường phố; cơn mưa như trơn tuột không làm thấm ướt được những vô tư của con người. Không thay đổi một điều gì cả!
– Anh thấy Seattle như thế nào? Ðã ngán chưa?
– Người ta nói Seattle mưa quanh năm suốt tháng, bây giờ tôi mới thấy đúng.
Dược Lan chăm chú lái xe, chân không ngừng đạp thắng, đạp ga, lách bên này, chen bên kia trong rừng xe giờ tan sở. Cô có mái tóc màu nâu sậm, hơi quăn nhè nhẹ, nổi bật trên làn da ngực trắng dẽ để trần, cái trắng Âu Châu, kết hợp với cái mịn màng Á Ðông, tuyệt mỹ. Khuôn mặt của cô rất cân đối, sóng mũi thẳng nhưng không gãy góc, cánh mũi cũng không to, một sự kết hợp tài tình khác giữa Ðông và Tây rất hài hòa trên khuôn mặt. Còn đôi môi của cô cũng thế, không dày mà cũng không mỏng lắm, rất xinh đẹp. Chữ “đẹp”, thực sự, là tĩnh từ duy nhất và đúng nhất để nói về Dược Lan trong lúc nầy.
– Mình về tới nhà, e tối mất. Cũng may lúc nãy đã ăn sơ rồi, không thì đói chết. Anh đã đói chưa?
– Chưa. Hơn nữa tôi hãy còn đến ngày mai, cũng không vội.
Cũng không vội. Thật ra thì không đúng hẳn. Anh lên đây đã hơn ba ngày rồi còn gì. Hôm anh đến để dự phiên họp của hãng, trời trong và mát. Cái mát của những cơn gió nhẹ sang mùa, quấn quýt những chiếc lá vàng của đầu mùa Thu Seattle. Thành phố ở đây vẫn còn những nét cũ kỷ tiêu biểu như những thành phố miền Ðông Bắc. Khách sạn anh ở, Roosevelt, dù đã dược tân trang, cũng không thể lột được cái xác già gần trăm năm của nó, lụ khụ bên cạnh những Marriott, những Hilton đài các. Rồi thì cũng quen vì những phiên họp bù đầu, thì giờ đâu mà so sánh mải. Nước Mỹ nó giống cộng sản Việt Nam ở chỗ họp hành liên miên, với những chỉ tiêu, đồ án. Chỉ khác là ở đây, chúng làm việc hùng hục. Không làm thì không được làm nữa, là thất nghiệp, là mất nhà, mất cửa, mất xe. Không có công an đến niêm phong nhà cửa, chỉ có những nhân viên ngân hàng mặt mày lạnh lùng mà thôi. Trưa thứ bảy, sau phiên họp cuối cùng, anh quyết định bát phố một vòng cho đỡ chán. Nói đúng ra, nếu sợ chán thì anh đã bay về Dallas cho xong. Chỉ cái là tốn tiền máy bay nếu không ở qua ngày thứ bảy. Hơn nữa anh vẫn thích cái thú bát phố lông rông, co mình trong chiếc áo khoác ngoài, một khúc hot dog nóng hỗi trong tay, những ngày gió lớn ở Chicago. Giờ phút nầy anh cho rằng quyết định ở lại thêm một ngày của anh là đúng đắn. Bát phố mải tới lúc trời chuyển mưa, anh lại tạt vào một tiệm sách, vừa đụt mưa vừa khảo sát những sách mới. Anh không biết rõ đó là thói quen tốt hay xấu nữa. Chỉ có một điều anh biết, anh là một con mọt sách. Và chuyện xảy ra như tiểu thuyết, anh gặp Dược Lan nơi quán sách. Vẫn thế, y hệt như những năm đầu đại học. Vẫn màu tóc ấy, vẫn khuôn mặt hơi nghiêm nghị ấy, xinh xắn trong chiếc áo len mỏng màu hồng nhạt để hở ngực từ bờ vai cong vòng xuống.
– Trông anh có vẻ nghĩ ngợi và nôn nóng?
Dược Lan hỏi, chân lại đạp thắng cho kịp đèn vàng vừa chớp sang đèn đỏ. Anh lơ đảng nhìn những người bộ hành qua đường băng ngang trước mũi xe. Ngoài kia trời bắt đầu tối hẳn.
– Tại sao em biết?
– Anh quay cửa kiếng xuống trong khi ngoài trời vẫn mưa.
– Tôi không phiền em chứ.
– Không. Cũng mát thôi. Có lẽ tại…
– Có lẽ tại cái ly cà phê mocha chết dịch ban nãy.
Cà phê. Mưa quanh năm suốt tháng không trách gì cả thành phố Seattle ghiền cà phê hạng nặng. Dược Lan che dù cho anh, cùng rời khỏi tiệm sách khi trời mưa hơi tạnh. Họ băng qua những đường phố cũ còn lầy lội nước, lõm bõm văng ướt cả hai vạt áo ngoài quấn quýt bên nhau trong gió. La liệt trên đường phố, chỗ nào cũng có quán bán cà phê. Mùi cà phê át cả mùi khói xe, quyến rủ đến đổi cả hai phải dừng chân ở một quán…cà phê bên đường.
Thức uống đầu tiên anh gọi không phải là cà phê, mà là hai ly bia lạnh. Loại bia nhẹ Bud Light màu vàng óng sủi bọt trắng xóa. Ðó là một trong những cái thói, hay đúng ra là cái thú anh học được từ ngày đến Mỹ. Hồi đầu uống bia có vị đắng, riết rồi quen, thành ngọt, đâm ghiền, tuyệt diệu. Ðã nhiều người từng cho là anh khùng, đã uống bia lại đi uống bia nhẹ. Anh coi bia nhẹ như một thứ giải khát, thấm giọng, không làm mình say như loại bia nặng. Không gì thú cho bằng một lon bia lạnh cuối tuần, từ những đêm hè nóng nảy, thậm chí cho đến những lúc trời đang mưa anh lất phất như lúc nấy. Uống cho thân xác và tâm hồn thoải mái, thế thôi. Ðồ nhắm là những mẩu bánh tráng bột mì và bột bắp, chấm sốt cà thêm vài lát ớt xanh ngâm giấm. Chừng đó, anh và Dược Lan có thể tiếp nối câu chuyện từ trong tiệm sách:
– Em đang làm việc ở một bệnh viện nào gần đây? Như em biết, không ai nói cho tôi biết em đi chuyên khoa về ngành gì?
– Em nghỉ việc từ lâu.
– Thật vậy sao?
Anh ngạc nhiên, mắt rời màn ảnh ti vi trên tường đang chiếu trận đấu football của đội Cowboys. Anh chỉ biết có đội bóng gà nhà với những ngôi sao xanh trên nón sắt, còn đội kia thuộc thành phố nào, anh không biết. Cái thú mê football của anh chỉ để gọi là có chứ không rành cho lắm. Hồi đầu mới coi anh cho là chán hết chỗ chê, húc nhau bình bịch như thú vật. Mải rồi cũng ghiền, hò hét, cổ võ những cú touch down của bên nầy, perfect pass của bên kia.
– Hay là em đang trong thời kỳ nghỉ sanh? Tôi nghe nói em đã lấy chồng từ những năm về trước…nhất là một người đàn bà…
– Vô phước như em có phải không?
Dược Lan lắc đầu nhè nhẹ. Cô ngữa cổ hớp một ngụm bia, ngang tàng bướng bĩnh. Anh chột dạ nhìn ngụm bia chạy dài xuống cần cổ cao trắng ngần vươn lên từ bộ ngực căng đầy, quyến rủ.
– Những gì đã xảy ra?
– Em bị đuổi việc. Và ly dị.
Anh nghe nước miếng trào ra bên má nơi có mẩu ớt chua đang nhai dở trộn lẫn với những mảng bánh tráng gãy vụn giữa hai hàm răng nghiền nát chưa kịp nuốt, từ từ nhểu xuống cổ họng phía sau, nghèn nghẹn. Anh kinh ngạc. Ở Mỹ chuyện mất việc và ly dị xảy ra như cơm bữa. Làm hãng hai ba mươi năm, lúc gần già chúng cho nghỉ việc, để mướn thằng trẻ hơn vừa làm siêng hơn lại rẻ hơn. Lấy vợ hai ba mươi năm, vợ già, ly dị theo con bồ nhí. Dã man thế đấy. Còn với Dược Lan, vừa trẻ đẹp vừa thông minh, mất việc và bị chồng bỏ quả là chuyện phi lý. Nói thật, nói về một người đàn bà mà anh cho là hoàn hảo nhất anh đã từng biết đến. Người đàn bà ấy đang nói cho anh biết cái hoàn hảo đó đã, vỡ tan như giọt nước mưa mong manh rơi xáng xuống mặt đường. Ít nhất là đối với nàng. Ðầu óc anh quay cuồng. Trí nhớ chơi vơi, về những ngày đầu đại học ở Philadelphia. Anh và cô thực tập chung môn Sinh Vật Học. Ðược thực tập chung với một người bác sĩ tương lai, lại là một người đẹp là một diễm phúc cho anh. Dược Lan, vào lúc đó chỉ là một sinh viên dự bị, nhưng anh chắc là có ngày cô sẽ trở thành một bác sĩ. Cô lúc nào cũng được điểm A, và luôn luôn cương quyết phải có điểm tối cao trong các bài thi, bài tập kiểm. Có một lần, làm bài kiểm, cô sơ sót một lổi nhỏ. Lúc bài trở về, cô chỉ được 98 điểm. Chỉ được 98 điểm! Cô nổi giận đùng đùng, ngoe nguẫy đi ra khỏi lớp. 98 hay 100 thì cũng là điểm A thôi, sao cô lại khó khăn với chính cô đến thế. Là bạn thực tập với cô anh cũng thấy hơi ngượng. Cô làm anh ê mặt với đám bạn bè con trai. Anh không là gì của cô, nhưng là “partner” của nhau thì anh phải “trị” cho được cô ấy chứ. Trị không được, anh “de” cô nàng ra. Nói cho oai chứ có bao giờ ả đếm xỉa đến anh đâu. Cả hai không nói với nhau nửa lời kể từ đó. Dược Lan vào trường thuốc. Anh ra trường kỹ sư. Bẵng một thời gian, trong khi bù đầu chế súng hỏa tiễn cho “phe mình” giết người ở Iraq, anh nghe phong phanh cô nàng làm bác sĩ giải phẫu cứu người ở miền Tây Bắc.
– Tại sao thế? Có phải một người đàn ông hay một người đàn bà nào khác có dính dáng đến chuyện nầy?
– Không và không. Tại sao anh lại hỏi em những câu hỏi nầy?
Dược Lan lắc đầu nhìn anh cười hóm hĩnh.
– Nếu lỡ bữa gặp mặt hôm nay tiến đến một mối tình lãng mạn giữa hai chúng ta thì tôi cũng nên biết về quá khứ của em chứ? Em nghĩ có công bằng không?
Anh nói chỉ nửa đùa, nghe hơi bia đã nghẹn lên cổ họng.
– Ðừng mơ tưởng hão huyền anh ạ. Anh nghĩ là anh có nhiều cơ may hơn ngày xưa hay sao? Anh bạn thân mến.
Chữ “bạn” cần phải được định nghĩa cho rõ ràng. Như đã nói, ngày xưa anh chưa được cái diễm phúc là bạn thân của Dược Lan nữa. Thực ra tên cô là Julian. Anh tự đặt cho cô cái tên Dược Lan cho thân mật, của riêng anh. Anh giải thích cho cô, tên cô là biểu tượng cho một loài hoa lan quý hiếm mà người ta dùng làm thuốc, hay ít ra làm cho người ngắm hoa thấy tươi vui. Dược Lan lườm anh, cho là anh xạo hết chỗ chê. Có thể anh xạo thật. Nhưng nàng vẫn nở một nụ cười duyên dáng. Ha, anh thắng!
Trong trường chia làm nhiều phe nhóm khác nhau. Thí dụ phe Mỹ trắng chơi với nhau. Nhóm Mỹ đen tụ tập “break dance”. Rồi băng Do Thái, Mễ, Cu Ba…và cuối cùng là băng…Chệt và Chà Và. Anh và Dược Lan giống nhau ở chỗ không thuộc băng nào. Anh không thuộc băng nào vì trong trường anh là người Việt duy nhất, ké băng Chệt lâu ngày cũng ngại chuyện “Một ngàn năm đô hộ giặc Tàu…” nên, đành lủi thủi chơi một mình, một người độc diễn băng An Nam. Không, Ðại Cồ Việt mới đúng. Dược Lan không thuộc nhóm nào vì cô quá đẹp, băng nào cũng trải thảm đỏ mời vô. Có những lần vào thư viện học chung, cô mỏi mệt nằm ngủ sấp trên sofa, để cho anh ngồi hầu chờ đợi, đếm nhịp theo bộ ngực tròn lên lên xuống xuống của cô. Chờ đợi những khi cô thức giấc, cô thưởng cho một nụ hôn trên trán, để cho anh thẫn thờ như thằng gù Quasimodo nghe tim mình nhảy loạn lên xuống như chuông nhà thờ Ðức Bà. Cô vô tình đùa giỡn trên sự ngây thơ trong trắng của anh. Một thằng thuyền nhân vừa vượt biển chân ướt chân ráo cặp bờ tình ái.
– Tôi có thể gửi cho em địa chỉ những bệnh viện dưới Dallas, may ra em có thể tìm việc mới.
– Em không rõ…nhưng điều em rõ là anh có vẻ đàn ông nhiều hơn ngày xưa rất nhiều…
Dược Lan lại cười kín đáo. Anh chột dạ. Anh có khác khi xưa chút nào đâu. Lại dại dột, anh hùng rơm, quân tử Tàu. Rởm. Xìu, anh buông xuôi một câu xuống hàng:
– Tôi chỉ muốn giúp em thôi. Nhưng mà, tôi vẫn nghĩ em là một người đàn bà toàn hảo. Vừa đẹp, vừa thông minh, có địa vị. Em làm bác sĩ cứu đời như điều em hằng mong ước. Ðáng lý ra em phải sống trong hạnh phúc mới phải. Hãy nói cho tôi nghe những gì đã xảy ra cho em…
Dược Lan gọi thêm hai ly cà phê, một chiếc bánh mì ngọt croisant. Anh và nàng chia đôi. Nhắm mắt, nàng đưa ly cà phê lên mũi, ngửi mùi thơm rồi hớp nhẹ một ngụm nhỏ. Cánh mũi phập phồng. Lớp cà phê mỏng thấm trên môi dưới óng ánh.
– Anh biết…hay có thể chưa biết hết…
Cô đặt ly cà phê nóng xuống bàn, xoay tròn chiếc ly trên dĩa, giọng cô mềm hẳn trong tiếng rít của đĩa tách cọ xát vào nhau.
-…Ba em là người Hồng Kông, còn má em người Ðan Mạch? Cuộc đời của ba em là một quá trình phấn đấu liên tục. Hồi chiến tranh Hoa Nhật, ông xung phong lái máy bay chiến đấu khi mới 18 tuổi. Trốn qua Mỹ ông tự lập, tự sống để ra bác sĩ. Ông không có con trai, nên ông đặt rất nhiều kỳ vọng ở em. Ba em muốn em phải là một người con hoàn hảo, không thể là một đứa con hư được. Hai chữ “không thể”, không bao giờ chấp nhận được với ông. Cũng như mẹ, em vừa thương nhưng lại vừa ghét ông. Anh nghĩ có kỳ quặc hay không?
-…
– Mẹ em ly dị ba em, nhưng em vẫn là con của ba mẹ. Em phải học cho được điểm cao nhất, chơi đàn dương cầm cho hay, đánh tennis cho giỏi. Lắm lúc em không thực sự thưởng thức những cái “thú vui” của mình. Chỉ làm cho giỏi để vừa lòng ba thôi….Cho đến khi ba qua đời vì tai biến mạch máu não, trước khi em được nhận vào trường Y khoa. Có lẽ em là một người hoàn hảo, nhưng không do bởi sự lựa chọn của chính em.
Ly cà phê của anh được dịch qua một bên. Nó nhảy lọc cọc trên mặt bàn như không muốn rời vị trí phân ranh giữa một người đàn ông và một người đàn bà. Mặt nước cà phê đen quạnh, sóng sánh chồm lên miệng ly. Lằn ranh sụp đổ. Anh se sẽ với nắm lấy bàn tay của Dược Lan. Nhìn thẳng vào đôi mắt nâu hoen nước mắt của cô, anh thì thầm:
– Anh hiểu…anh đã hiểu. Lúc nào anh cũng mến em vì em đạt được những chuyện mà anh không làm được…
– Ngày xưa em từng nghĩ là anh khác em. Tánh anh hời hợt, phóng túng, không lo xa. Giờ nầy em lại thèm được như anh, không bị bó buột…anh biết không?
– Ngày xưa hay bây giờ vẫn thế, anh bao giờ cũng phục em là người đàn bà đẹp và giỏi. Anh khác. Anh tự biết giới hạn của mình, nên yên phận với những gì mình có được. Nhìn xa xôi lắm chỉ tự tạo cho mình những căng thẳng, bực dọc không cần thiết.
– Chúng ta khác nhau nhưng em vẫn mến anh. Nếu đừng khác nhau nhiều có lẽ…
– Mình đã là vợ chồng rồi không chừng, phải không?
Anh bông đùa trong khi Dược Lan dè dặt.
– Con người ta thay đổi, cho dù đã là vợ chồng đi nữa…
– Ðúng. Mà nầy, em vẫn chưa nói cho anh biết tại sao…
– Ô.
Dược Lan đột ngột ngưng bặt không tiếng “Ô” ngắn ngủi ấy. Vành môi cô tròn xoe, duyên dáng. Chột dạ, anh đưa mắt nhìn ra ngoài trời. Mưa vẫn rải đều đều trong lòng phố. Thỉnh thoảng vài chiếc xe chạy ngang xoáy những tia nước từ mặt đường hắt tạt vào khung cửa sổ. Anh ra hiệu cho người bồi bàn tính tiền, rồi lặng lẻ uống nốt phần cà phê còn lại.
Xe lên xa lộ được mươi phút rồi lại xuống, rẽ vào một khu chung cư khang trang ở ngoại ô thành phố. Anh buột miệng:
– Cứ coi như là một trận đấu banh football vào những ngày cuối tuần…
– Tại sao anh lại có ý nghĩ kỳ khôi như thế?
Dược Lan rà thắng, quẹo vòng khúc quanh, trơn ướt mặt đường. Hai cánh đùi dài bó sát trong chiếc quần jeans cọ xát vào nhau, lên xuống.
– Ðể rồi ngay thứ hai, người ta lại bàn cãi, tại sao người quarterback không quăng trái banh vào chỗ nầy, lại đi ném vào hướng kia.
– Họ không hiểu cho người trong cuộc khi phải làm một quyết định khá liều lĩnh. Khi nhìn lại thì chuyện đã rồi.
– Trái banh chỉ là trái banh, nhưng người ta bảo vệ nó vì chính nó là biểu tượng cho mục đích cuối cùng: thắng cuộc chơi. Có khi người ta đi bảo vệ trái banh còn hơn chính cả cái mục đích..
– Vì người ta chỉ nhìn thây trái banh hiện hữu, còn mục đích thì xa vời lắm. Ðúng thế không?
Anh lặng yên không nói. Xuống xe, cô mời anh vào nhà. Những công tắc điện được bật lên, lách cách. Ánh sáng bừng lên, thức giấc, từ chiếc đèn để bàn đang nằm ngủ quên cạnh ghế sofa. Căn phòng của Dược Lan tuy nhỏ nhưng rất ấm cúng. Anh cởi áo khoát ngoài, dáo dát nhìn quanh. Lối trang bày của căn phòng biểu lộ sự trộn lẫn giữa Ðông và Tây, kim với cổ. Tuyền chỉ có hai màu đen và trắng, màu của tổng hợp và phân tán, của cái có và cái không hiện hữu, thể hiện từ chiếc ghế sofa trắng trên nền đá cẩm thạch đen nổi bật, đến những bức tranh thủy mạc đen trắng của Trung Quốc trên tường. Anh phụ Dược Lan châm lò sưởi. Ánh lửa bập bùng. Anh xoa tay hong cho ấm, quay lại nhìn Dược Lan. Má cô dưng không ửng đó như con gái vừa về nhà chồng ngày đầu tiên. Cả hai ngồi xuống ở chiếc bàn con dùng ăn điểm tâm trong bếp. Nói chuyện được một lát, cô rót cho anh một ly rượu chát và đem máng áo khoát cho anh. Anh chỉ còn nghe tiếng chân cô sào sạt qua lại xen lẫn tiếng lục soạn đồ đạc. Một mình, cầm ly rựợu trong tay, anh tiến lại khung cửa sổ, búng tay gõ nhịp lên thành ly theo tiếng mưa rơi trĩu nặng bên ngoài. Không biết nghĩ gì. Trí óc anh rỗng tuếch, nhớ đến lúc mở cửa cho Dược Lan ra khỏi quán cà phê, cô đã ngập ngừng, lời nói tung bay trong gió:
– Chỉ tại mấy bức hình…..
Dược lan trở ra trong bộ đồ vải dày jogging suit, nom ấp áp dễ chịu. Cô trao cho anh một phong bì lớn, trong đó, với nhiều tấm hình màu đủ loại. Những bức hình thật đẹp, rất đẹp, lõa thể nhưng không thuộc loại khiêu dâm, với Dược Lan trong đó. Người chụp ảnh có thể không có óc thẩm mỹ cho lắm nhưng Dược Lan đã bù lại sư khiếm khuyết của hắn. Cô có cặp đùi dài, rắn chắc, vừa phải, đôi mông tròn cân đối với cặp vú tròn trịa không to, không nhỏ nổi bật trên tấm vải sa tanh màu huyết dụ óng ánh. So ra, tấm vải có vẻ nặng nề hơn người nằm trên nó. Anh nghĩ đến những màn áo thuật, khi tấm vải rơi xuống sàn nhà, người mẫu vẫ còn lơ lững trên không. Thêm vào đó, là cặp mắt nâu, màu nâu đậm làm cho người ngắm hình rất dễ dàng bị thu hút, thôi miên, ám ảnh. Song, với anh, qua đôi mắt ấy anh có thể tưởng tượng ra những nhục hình mà người đàn bà khốn khổ nầy đang chịu đựng. Vào lúc ấy. Trần truồng. Trần truồng trong một căn phòng chụp hình trống trải nào đó. Người chụp ảnh, ẩn núp sau ống kính, xoay tròn liên tục quanh giường. Chóng mặt. “Ðể tay ở giữa đùi đi. Cô biết rồi mà. Mình phải làm ra vẻ, cô biết, hấp dẫn đi chứ !”. “Okay, để tôi chỉ cho. Nằm sấp xuống, xoay mặt vào máy ảnh. Như thế đấy. Good! Babe. Chống tay dưới cằm. Và cong đôi bàn chân lên trời. That’s good! That’s a girl . Nhìn vào máy ảnh đi. Có vẻ mơ màng một chút. Good!” Người phó nhòm vẫn quay như chong chóng. Hắn nhìn nàng qua ống kính. Và nàng gườm lại hắn cũng qua ống kính ấy. Không, nàng nhìn người ngắm vô hình nào đó. “Không. Không được. Tôi không chịu làm như thế!”. Nhưng Marilyn Monroe đã làm được cơ mà. Ở cái giây phút giằng co quyết liệt ấy chính là cái cực điễm mà nàng đã đạt được cái nhìn quyến rủ của một người mẫu với tay nghề điêu luyện. Click! Click! Và click!
Anh hiểu. Anh đã hiểu. Dược Lan có đủ điều kiện để trở thành một người mẫu đẹp và giàu sang, nhưng, đó không phải là điều nàng muốn lúc ấy. Cô là một sinh viên dự bị Y khoa, thông minh và cương quyết. Trong một vài năm nữa thôi, đào dâu ra tiền để đi học Y khoa, với những tổn phí khổng lồ, trong khi cha mất sớm. Cô đã ném trái banh như người quarterback. Ðã trần truồng.Trong một phòng chụp ảnh trống trải. Với những người chụp hình lạ mặt. Cô để họ chụp hình cô lõa lồ, khiếm khuyết, trong khi cô đang cố sơn vẽ một bức hình màu sắc vẹn toàn cho tương lai của cô. Cái tương lai hay cái hiện tại hôm nay, những bức hình ác độc ấy đã theo cô cho tới cùng, tới phòng mạch cô làm, trở về qua những trang báo cũ nhăn nhúm, nham nhở được dán lên khung cửa chính ra vào, mỗi sáng. Trái banh ném đi đã quay trở lại với người đã ném nó năm xưa.
Buổi sáng, trời sương mù lác đác, Dược Lan đưa anh ra phi trường, không quên hôn từ giã. Về tới Dallas, anh tức thì gửi cho nàng danh sách các bệnh viện địa phương. Thư đi nhưng thư không trở lại. Anh mất liên lạc với Dược Lan từ đó. Cứ những ngày mưa phùn hiếm hoi ở Texas, ngồi một mình uống bia, anh lại nhớ đến Dược Lan. Anh không nghĩ cô có đủ kiên nhẫn chỉ ở nhà làm nội trợ. Còn chuyện làm người mẫu, nếu muốn nàng đã làm từ lâu. Anh vẫn chưa hiểu gì về Dược Lan, về cái mộng làm bác sĩ của cô.
Không hiểu gì cả.
Như Nguyên,
Dallas 1989