Mặt Trời Ơi! Em Đừng Bỏ Tôi, Đi!
Sẽ có một ngày,
không còn nghe:
tiếng chim,
tiếng trẻ con nô đùa trên sân cỏ,
tiếng ve kêu,
tiếng côn trùng đêm lặng.
Chỉ nghe tim:
tiếng thầm thì buốt đau.
Sẽ có một ngày,
không còn nghe tiếng chân quen.
Vào vực sâu…
tôi rơi vào vô vọng.
Đấu chấm than cuối cùng!
Lời kinh cầu!
Khơi nhẹ trong tôi, một chút sầu dâng.
Có một ngày, bốn bức tường sao bỗng lạ.
Đi loanh quanh sang trái,
chỉ lạc đường.
Đi loanh quanh sang phải,
chạm nỗi buồn!
Trước mình là vắng lặng, sao mình cũng chỉ lặng câm?
Sẽ có một ngày,
Tôi thèm nghe tiếng của em.
Vuông sân, nắng lùi dần ra khung cửa.
tôi,
một mình,
và một mình,
hoảng sợ.
Mặt trời ơi!
Em đừng bỏ tôi.
Đi!
Thơ: Vũ Thư Nguyên
Nhạc: Vĩnh Điện