Thơ: Nguyễn Tất Nhiên
Thà là giọt mưa, vỡ trên tượng đá
Thà là giọt mưa, rớt trên tượng đá
Người từ trăm năm về ngang sông rộng
Ta ngoắc mòn tay, trùng trùng gió lộng.
Người từ trăm năm về khơi tình động
Ta chạy vòng vòng, ta chạy mòn chân.
Mà nào hay cạn đời.
Thà là giọt mưa bay
Đưa người từ trăm năm.
Về như con dao nhọn.
Dao ngọt ngào vết đâm
Cho ta chết âm thầm
Khi máu chưa kịp đổ
Vì đời ta phải khổ.
Thà là giọt mưa vỡ trên mặt em
Để ta được nghe nhịp run vội đến .
Thà là giọt mưa rơi xuống mặt người thương
Có còn hơn không, xin làm giọt mưa buồn.
nguyện làm giọt mưa rơi
ướt xuống bờ mi em
hận người tôi yêu
đau khổ cả kiếp người.